“Giám đốc Cố không phải là tiểu thư, vậy Tống tổng… đang nhìn tôi à?”
Giọng nói này vừa dứt lời, người phía trên đỉnh đầu cô lại nói bằng giọng trầm thấp hơn: “Tôi… có… phải… là… tiểu… thư… không?”
Tất cả mọi người trong phòng vốn đang râm ran cười vì ông chủ Tống khăng khăng gọi Hạ Vãn An là “Tiểu thư”, đến khi nhìn thấy người xuất hiện phía sau lưng Hạ Vãn An, tiếng cười của bọn họ dần nhỏ lại.
Trong đó người cười vui vẻ nhất là ông chủ Tống, ánh mắt ông ta nhìn Hạ Vãn An tràn đầy khinh bỉ và miệt thị, thậm chí sau khi nghe thấy giọng nói này, ông ta còn quyến luyến nhìn phần da thịt lộ ra ngoài cổ áo của Hạ Vãn An trong chốc lát, rồi mới hắc hắc cười đểu chuyển tầm mắt lên, thế nhưng đến khi nhìn rõ người nói là ai, ông ta giống như gặp phải quỷ, hai mắt trợn trừng lên, tiếng cười phát ra từ trong cổ họng cũng tắt lại.
Nụ cười trên mặt ông ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất, làm vẻ mặt ông ta nhìn méo mó mà lại quỷ dị.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây