“Khi nào tôi muốn trở về tự nhiên sẽ trở về, nếu không có tôi cho phép, cô lại dám tự chủ trương đi theo tôi vậy thì kết cục cô cũng biết đấy.” Hà Triệt không để ý tới Trần Thương, nói xong lời mình muốn nói đang chuẩn bị rời đi.
Vừa đi mấy bước thì Trần Thương gọi anh ta: “Ông chủ...”
Hà Triệt ngừng bước chân nhưng không quay đầu lại.
Trần Thương nhìn chằm chằm thân ảnh của anh ta, do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn hỏi ra lời cô muốn hỏi: “Ông chủ, cánh tay của ngài có máu, có phải bị thương hay không? Có cần tôi...”
“Không đáng ngại.” Hà Triệt ném ba chữ này rồi đi luôn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây