“Được, tôi biết rồi.”
Hàn Kinh Luân vừa lên tiếng, vừa tháo găng tay, đi ra khỏi lều vải.
Anh thuận tay cầm một cây dù ở cửa ra vào, bật lên.
Dì lao công vừa truyền lời cho anh còn đang bận bịu, chỉ chỉ phía đông: “Nói là đường không dễ đi nên không qua được, đang ở ngôi nhà phía đông, giáo sư Hàn, anh phải cẩn thận một chút.”
Dì ấy vừa nói, vừa tốt bụng lầm bầm một câu: “Nói là nhất định phải là cậu tự mình đi nhận, nếu không tôi đã qua nhận cho cậu rồi, cậu bận rộn lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một chút...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây