Nhìn thấy một đứa bé chỉ có năm sáu tuổi.
Lúc này nó đang núp ở trong áo lông của Trần Tình Thiên, lộ ra một đôi mắt thấp thỏm lo âu, vẻ mặt sợ hãi ngước nhìn Hàn Kinh Luân.
Có lẽ ở thời điểm này, cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát, hai cảnh sát nhân dân bước xuống từ trên xe, mở đèn pin vội vàng đi tới bên này, chờ đến khi tới gần, mới thở phì phò hỏi: “Là hai người báo cảnh à? Thật xin lỗi đã để hai người đợi lâu, tuyết rơi nên đường trơn, hơi khó đi, ...”
Cơ thể Trần Tình Thiên hơi cứng ngắc định đứng lên, nhưng không biết là đông lâu, hay là chân tê, cô vừa đứng dậy, cả người hơi lảo đảo.
Hàn Kinh Luân vội vàng nắm được cánh tay của cô, nửa vịn cô, để cô dựa vào trên người mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây