Trần Tình Thiên đang thất thần, một chiếc áo rơi vào trên vai cô.
Là áo khoác của cô.
“Mặc áo khoác vào đi, nhiệt độ chênh lệch sáng tối trong ngày ở Bắc Kinh mùa thu lớn lắm đấy, lát nữa sẽ lạnh, tối về khi tắm rửa đừng để vết thương dính nước, kết vảy đừng dùng tay gãi ...”
Hàn Kinh Luân nói mấy câu, mới phát hiện vẻ mặt của cô gái vẫn ngơ ngác.
Chợt có chút ngạc nhiên, con gái bây giờ vô cùng yếu ớt, nhưng nha đầu này, xách dụng cụ thí nghiệm nặng như vậy, không rên một tiếng, trên cánh tay bị rách một vết dài như thế, cô cũng như không hề nhận ra.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây