Anh Doãn: “...”
Đổng Nghệ như phát hiện ra đại lục mới, nhìn qua Hàn Tri Cẩn lên tiếng: “Anh Hề, ý của anh là, chuyện tối nay, là anh bảo anh Doãn làm như thế? Vậy... Nói cách khác, anh đã sớm quen biết Tống tiểu thư rồi sao ?”
Nói rồi, Đổng Nghệ chợt dừng lại, lật qua lật lại những chuyện xảy ra trong mấy ngày gần đây: “đệt” một tiếng, ảo não nhặt một chai rượu chưa vỡ từ dưới đất lên, cắn mở nắp bình, uống ừng ực hơn nửa chai rượu, rồi lên tiếng: “Tôi thật đúng là một khúc gỗ mà, tôi nên sớm nghĩ ra, xưa nay anh Hề không xuất hiện trong tiệm, kết quả ngày đó xuất hiện, sau khi nghe xe của Tống tiểu thư bị hỏng, nói cái gì mà đi giúp một tiểu cô nương người ta coi như tích phúc làm việc thiện... Hóa ra ầm ĩ hồi lâu, là anh Hề đã sớm biết tiểu cô nương người ta xảy ra chuyện, mới đến cửa hàng... Cho nên mấy ngày nay, ở Thanh Đảo, ngày nào anh Hề cũng bảo tôi qua đó làm việc, căn bản không phải vì làm việc, mà là ở nơi đó chờ Tống tiểu thư, muốn tôi mang Tống tiểu thư bình an về... mẹ nó làm trò hồi lâu, Tống tiểu thư không phải hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình a, mà là hoa rơi hữu ý nước chảy hữu tình mà!”
Anh Doãn hoàn toàn bị Đổng Nghệ nói cho rối tinh rối mù: “Mẹ nó rốt cuộc là gì vậy, nghe chẳng hiểu câu nào hết.”
Đổng Nghệ: “Nghĩa là, anh Hề mà chúng ta tưởng là không dính khói lửa trần gian, thật ra đã sớm có khói lửa nhân gian... Mà khói lửa trần gian đó, chính là Tống tiểu thư...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây