Dường như “anh Tây” bị anh Doãn làm phiền mất kiên nhẫn, giọng nói có chút ác liệt: “Anh có phiền không vậy, mẹ nó làm phụ nụ còn cần báo cáo cái rắm gì với tôi, cô ta là gì của tôi à!”
Tống Hữu Mạn đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy anh Doãn bị mắng sờ lên mũi, xám xịt dịch sang nơi xa.
Người trrong phòng bao không chú ý tới Tống Hữu Mạn, rất nhanh, Đổng Nghệ tiếp tục đi hát, anh Doãn tiếp tục đi uống rượu, mà “Anh Tây” kia vẫn không hề tháo khẩu trang xuống, nhắm mắt dưỡng thần trên ghế sa lon như đang ngủ bù.
Tống Hữu Mạn đứng một hồi lâu, mới bước chân đi vào.
Anh Doãn thấy cô trở về, rất hưng phấn vỗ vỗ vị trí bên người, ra hiệu cho cô ngồi: “Tống tiểu thư sao đi lâu như vậy?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây