. . .
Hàn Nhất Tiếu ngủ rất lâu, đến khi cô tỉnh lại, đã hơn mười giờ sáng hôm sau.
Mở mắt ra, cô vẫn thấy hơi choáng váng, đến khi bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc, “Tỉnh rồi?”
Hàn Nhất Tiếu run rẩy cả người, cô kinh ngạc hai giây, mới nghiêng đầu nhìn về nơi truyền tới âm thanh này, lúc nhìn thấy Trương Thừa, cô mở miệng, ngay sau đó cô kéo chăn lên, che kín đầu mình lại.
Trương Thừa bị hành động này của Hàn Nhất Tiếu làm sững sờ trong chốc lát, anh đưa tay ra kéo chăn xuống: “Tỉnh rồi thì ăn chút gì đi, Tạ Lâm nói, em bị hạ đường huyết, nhất định phải ăn thứ gì đó đúng giờ...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây