Cô nhìn về hướng Trương Thừa rời đi, mở miệng, lại mở miệng, đến khi bóng dáng của Trương Thừa hoàn toàn biến mất không thấy đâu, cô mới khó khăn phun ra mấy chữ: “Trương… Trương Thừa… đúng, thật xin lỗi...”
. . .
Trở về trên xe, Trương Thừa vừa thắt chặt dây an toàn xong, đã đạp cần ga, phóng xe như bay ra khỏi cổng trường của Hàn Nhất Tiếu.
Anh phóng xe rất nhanh, cứ lái thẳng về phía trước, lái xe một quãng rất xa, tâm tình của anh mới thoáng bình tĩnh lại, sau đó anh dần thả chậm tốc độ xe lại.
Chờ lúc gặp đèn đỏ, anh vô tình đưa mắt nhìn thấy hộp bánh ngọt đặt ở trên ghế phụ, tự dưng lại cảm thấy hơi phiền não, lúc đèn đỏ phía trước chuyển sang đèn xanh, anh chuyển tay lái, vừa lái xe về phía trước, vừa nhìn về phía ven đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây