Cô ta khẳng định không thể tiếp tục như vậy được...
Ngải Khương ngồi bên cạnh Hạ Vãn An, phảng phất như có thuật đọc tâm, biết cô đang khó xử cái gì, lập tức cởi áo khoác trên người mình đưa tới trước mặt Hạ Vãn An: “Vãn An, cậu mặc như vậy không ổn lắm, hay là khoác nó ra ngoài đi?”
Hạ Vãn An vốn định tìm Tống Hữu Mạn kiếm quần áo, nhưng nghĩ tới những lời mà cô ấy vừa nói có lẽ làm Ngải Khương cảm thấy không thoải mái cho nên nếu cô mà cự tuyệt chỉ sợ Ngải Khương càng suy nghĩ nhiều hơn.
Dù sao cũng chỉ là một chiếc áo, cũng không phải chuyện gì to tát.
Hạ Vãn An nhận lấy, mặc ở trên người, tươi cười nói với Ngải Khương: “Cảm ơn cậu.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây