Mấy ngày tiếp theo cũng không có chuyện đặc biệt gì, ban ngày Trương Thừa đi làm, Hàn Nhất Tiếu đi học, cả hai đều sẽ không liên lạc gì với nhau, hôm nào rảnh rỗi, Trương Thừa sẽ đích thân đưa đón Hàn Nhất Tiếu đi học đi về, hôm nào quá bận, anh sẽ gọi tài xế của Hàn Kinh Niên đưa đón Hàn Nhất Tiếu.
Ngoại trừ ngày đầu tiên, Hàn Nhất Tiếu kéo tay của Trương Thừa, làm Trương Thừa mất tự nhiên trong hai ngày, chờ cảm giác ngượng ngùng này qua đi, hai người sống chung cũng coi như là hòa hợp tự nhiên... hoặc nên nói là, sống chung càng ngày càng hòa hợp, càng ngày càng tự nhiên.
Điều duy nhất làm Trương Thừa không hiểu là, tại sao ngày nào Hàn Nhất Tiếu cũng phải tự mình đút cho anh ăn một viên kẹo.
Số thuốc Tạ Lâm kê đơn thật sự rất hiệu quả, đúng như lời anh ta nói, một tuần sau, lúc dùng hết thuốc, vết phồng rộp trên cánh tay của Hàn Nhất Tiếu đã không còn, không để lại vết sẹo nào.
Buổi sáng hôm đấy, sau khi thoa xong thuốc, Trương Thừa vừa thu dọn hộp thuốc, vừa nói: “Tối nay trở về lại bôi thêm lần nữa, từ mai trở đi tiểu tiểu thư cũng không cần phải bôi thuốc nữa, như vậy sau này cô cũng không cần phải qua qua lại lại giữa trường học và đây nữa, có thể yên tâm ở lại ký túc xá trong trường học rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây