Trần Tình Thiên không nhận lấy chiếc hộp mà chỉ nhìn chiếc hộp kia, nhưng tầm mắt còn chưa nhìn thấy chiếc hộp thì đã ngay lập tức dời tầm mắt.
Tạ Lâm tiếp tục đua qua: “Như thế nào? Đi qua nhiều năm như vậy, đến bây giờ cô vẫn không dám nhìn món quà anh ấy tặng cho cô sao?”
Trần Tình Thiên mím chặt môi không nói cũng chậm chạp không nhận chiếc hộp.
Tạ Lâm cũng không bức cô ta mà ngồi xuống bên cạnh: “Được rồi, cô đã không muốn xem nó vậy chúng ta nói chuyện khác đi. Ngày đó anh ấy chết, tôi ở bên cạnh, trong lúc hôn mê anh ấy vẫn luôn lẩm bẩm tên một câu, những năm gần đây tôi vẫn không hiểu, đến bây giờ tôi mới biết thì ra câu nói đó anh ấy nói cho cô nghe… anh ấy nói “anh không trách em, em muốn cái gì anh đều choe m, chỉ cần em đừng tiếp tục như vậy nữa…”
“Lúc ấy tôi cho rằng anh ấy mơ hồ, nói mê sảng nhưng đến khi tôi biết là cô giết anh ấy, tôi mới hiểu anh ấy nói vậy là có ý gì. Anh ấy biết là cô giết anh ấy, anh ấy vẫn luôn biết đến, biết rõ có thể nói cho tôi nhưng anh ấy không làm như vậy… cô giết anh ấy nhưng anh ấy còn nói không trách cô, anh ấy nói cô muốn gì anh ấy đều cho, ngay cả mạng sống của mình. Anh ấy không muốn cô tiếp tục như vậy nữa cho nên cô muốn anh ấy chết, anh ấy cũng chết rồi, anh ấy làm vậy chỉ vì muốn dùng tính mạng của mình đổi lại cô hãy sống một cuộc sống thật tốt đẹp…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây