Cô ta nhìn ra ngoài cửa, vừa lúc thấy được Hà Triệt.
Hà Triệt mặc chiếc quần jean áo phông trắng, đeo chiếc mắt kính gọng vàng, cả người lộ ra dáng vẻ thư sinh nho nhã.
Anh ta đang dựa vào thân cây, ánh mắt thất thần, gương mặt tràn đầy áp lực nhưng dù thế ở trong đám người trông anh ta vẫn rất bắt mắt.
Không thể không nói, luận về nhan sắc, Hà Triệt không thua Hàn Kinh Niên là bao, nếu luận về khí chất thí khí tràng của Hàn Kinh Niên hơn nhiều, làm cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách nhưng loại hơi thở quý tộc tỏa ra trên hai người lại không khác là bao, nhưng mà ở trên người Hàn Kinh Niên có thể thấy được sự tự phụ, mà Hà Triệt... Ngải Khương nghĩ có lẽ là do nhan sắc mang lại, dù sao bọn họ cũng yêu đương nửa năm, mỗi ngày anh ta đi sớm về trễ, làm bạt mạng mỗi tháng cũng chỉ kiếm được hơn 1 vạn, nhất là hiện tại cô ta thành công đi ăn máng khác, tới xí nghiệp Hàn thị công tác cho nên tiền lương của anh ta còn kém hơn cô ta.
“Làm sao vậy?” Hạ Vãn An thấy Ngải Khương ngừng bước chân, buồn bực quay đầu hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây