Hàn Kinh Niên như biết cô muốn hỏi cái gì, anh vươn tay sờ mặt cô, sau đó ôm cô vào lòng, nhỏ giọng trấn an: “Anh không sao.”
Anh nói cực kỳ bình tĩnh, chỉ là sau khi nói ra ba chữ này, trong lòng vẫn phải thầm hít hà một hơi.
Là thật sự không nghĩ tới, chính mình sẽ mạng lớn đến nước này, ngay lúc đó bản thân còn cho rằng mình xong rồi, khi bị Trần Tình Thiên túm rớt xuống vách núi còn thầm nghĩ cũng may cô ấy bị Tình Thiên khống chế cho nên mình mới nói ra những lời muốn nói với cô ấy.
Thật ra ngay cả chính bản thân anh cũng không rõ làm sao mà tại tình huống nguy hiểm lúc ấy còn có thể biểu đạt những lời trong lòng với cô.
Qua một lát, Hàn Kinh Niên phát hiện cô gái trong lòng mình vẫn còn run run, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô: “Được rồi, đều đã qua, không sao nữa rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây