Hạ Vãn An nhìn Hàn Tri Cẩn duỗi con dao tới trước mặt mình sau đó mới nhìn khuôn mặt của Hàn Tri Cẩn: “Hàn Kinh Niên, anh ấy... là cậu làm hại sao?”
Hàn Tri Cẩn không nói chuyện, hai tay nắm chặt con dao cũng run run, không biết là sợ hãi giết người hay là vì bị Hạ Vãn An ép hỏi.
“Hàn Tri Cẩn, tôi đang hỏi cậu đấy, Hàn Kinh Niên, anh ấy chết là có liên quan tới cậu sao?” so với lúc nãy, lúc này giọng điệu của Hạ Vãn An trở nên kích động.
“Không biết, tôi không biết, cô đừng hỏi tôi, tôi không biết gì hết…” Hàn Tri Cẩn lắc đầu, bộ dáng kinh hoảng thất thố, cánh tay nắm con dao run rẩy cực kì, giống như có thể ném dao bỏ chạy bất cứ lúc nào.
“Bớt nói lời vô nghĩa đi, nói cậu phế vật thật đúng là phế vật, ngay cả cầm con dao cũng không xong.” Người tóc vàng nhìn thấy bộ dạng của Hàn Tri Cẩn nhất thời nổi giận, đạp Hàn Tri Cẩn một chân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây