Nếu đúng như nàng dự đoán, vậy thì kẻ chủ mưu là một người rất tự phụ. Hắn ta cho rằng kế hoạch của mình hoàn hảo, không chút sơ hở, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Bị suy nghĩ của chính mình làm cho rùng mình, Hoa Lưu Ly quay đầu nhìn Gia Mẫn đang ngoan ngoãn ngồi tại chỗ: “Gia Mẫn quận chúa, nghe nói Tết Hoa Triều ở kinh thành rất náo nhiệt, có gì cần lưu ý không?”
Nghe thấy hai chữ “Hoa Triều”, da đầu Gia Mẫn tê dại, trong lòng thầm lo lắng, chẳng lẽ Hoa Lưu Ly đã biết, nàng ta từng có ý định làm nàng mất mặt trong lễ hội Hoa Triều, bây giờ cố ý nhắc đến chuyện này, là đang thăm dò hư thực?
Nhưng nàng ta đã sớm từ bỏ ý định làm Hoa Lưu Ly mất mặt rồi, nói ra liệu Hoa Lưu Ly có tin không?
“Cũng... không có gì cần lưu ý cả, hôm đó kinh thành sẽ có rất nhiều công tử ra ngoài dạo chơi, thậm chí còn làm thơ vẽ tranh, cô ăn mặc đẹp một chút là được.” Gia Mẫn bưng chén trà lên uống một ngụm, che giấu sự chột dạ của mình, “Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây