Chị Gái Tôi Giàu Nhất Vùng

Chương 9: Bà vợ ngu xuẩn

Chương Trước Chương Tiếp

Vốn dĩ bà ta đã mập mạp, mặt đầy mỡ, giờ khóc lóc nước mắt nước mũi, càng làm cho vẻ ngoài trở nên dữ tợn xấu xí, khiến Trang Như Mãn càng thêm khó chịu: “Bà đã lớn tuổi rồi, tôi mới nói vài câu mà đã khóc à? Thật là không ra gì! Nếu khóc có thể mang người trở về, thì cứ khóc thoải mái đi.”

“Đến mức này rồi, phải nhanh chóng nghĩ xem cách xử lý!”

“Ông nhà, vậy phải làm sao bây giờ?” Tống thị vội vàng dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, hỏi chồng.

“Còn có thể làm gì, mau đi tìm đi!” Trang Như Mãn nói: “Hai con bé đó không có văn thư, chắc chắn không thể chạy đi quá xa, nó chạy từ trong làng chạy ra, chắc chắn sẽ có người nhìn thấy. Chúng ta cứ theo đường làng mà tìm, chắc chắn sẽ tìm được.”

“Đúng, đúng, những gì ông nhà nói đều đúng.” Tống thị gật đầu như búa bổ:

“Tôi đi tìm ngay, tôi đi tìm ngay…”

“Đợi đến khi tìm thấy hai con nhóc chết tiệt này, xem tôi sẽ xử lý chúng như thế nào!”

Hai con nhóc con kia hại bà bị Trang Như Mãn mắng mỏ một trận, suýt nữa thì xa cách với chồng. Hai con nhóc con này quả là tội ác tày trời! Không đánh chúng nó cho chảy máu, thì căn bản chúng nó không biết mình nên làm gì, tốt nhất là đánh cho chúng nó về sau không dám nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa!

Còn Trang Như Mãn thấy Tống thị như vậy, mặt ông ta đen như đáy nồi.

“Sao tôi lại cưới phải một người vợ ngu ngốc như bà chứ?”

“Nếu bà còn như vậy, người khác nhìn thấy còn muốn kể cho bà nghe à? Chỉ sợ người ta còn muốn giúp chúng nó trốn đi, để bà không tìm thấy ấy chứ. Ra ngoài tìm người, bà phải tỏ ra thân thiện một chút, cho dù tìm thấy, cũng phải kiềm chế ý định đánh chết chúng nó, mà phải nhẹ giọng nói chuyện với hai đứa nó.”

“Sau này bà muốn sai chúng nó làm việc nhà thì cứ sai, muốn tiết kiệm lương thực thì cứ để hai chúng nó ăn ít đi, nhưng đừng lúc nào cũng la hét chửi bới, ầm ĩ đánh nhau, để người ta bắt lỗi, nói rằng đại bá nương như bà già đầu rồi mà không đứng đắn, cứ khắt khe với cháu gái.”

“Tôi nhớ rồi…” Tống thị lại gật đầu như gà mổ thóc.

Nhưng nhìn đôi mắt gần như phun lửa của bà ta, Trang Như Mãn cũng đoán được dù bây giờ Tống thị có đồng ý và ghi nhớ, thì chỉ sợ khi nhìn thấy Trang Thanh Ninh và Trang Thanh Tuệ, bà vẫn sẽ quen miệng mắng chửi, giơ tay đánh người.

Thật không biết tại sao ông ta thông minh như vậy, sao lại gặp phải Tống thị, một người phụ nữ ngu ngốc như thế.

Trang Như Mãn vừa bất lực vừa không kiên nhẫn: “Biết rồi còn đứng đó làm gì, mau đi tìm người đi!”

“Vâng, tôi đi ngay đây.” Tống thị nói xong, vặn vẹo cái eo béo, vội vàng đi ra ngoài.

Trang Như Mãn cũng mặc xong áo quần, đi ra ngoài.

“Nhóc Hà, làm bữa sáng đi.” Trước khi đi, ông ta không quên dặn dò Trang Thanh Hà.

“Ôi.” Trang Thanh Hà bĩu môi, mặt mày không vui.

Việc này bình thường đều là việc của con nhóc chết tiệt Trang Thanh Ninh, giờ lại đến lượt cô ta làm, cô ta bực mình lắm.

Hai đứa con ranh khắc cha khắc mẹ đó, nhà cô ta đã không chê hai đứa bây mệnh cứng, muốn nhận nuôi hai đứa bây, vậy mà hai bây còn không biết điều, cứ nghĩ đến việc chạy lung tung, đến lúc đó đói chết bên ngoài, không ai quan tâm đến hai đứa bây đâu!

Còn nữa, cha nói rất đúng, chuyện này mẹ đã làm quá mức rồi, bình thường mẹ quá hung dữ, thỉnh thoảng lại đánh hai đứa nó mặt mày đầy thương tích, chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra.

Theo như cô ta, nếu hai đứa con gái chết tiệt đó không chịu nghe lời, thì nên dùng kim châm châm vào đầu ngón tay, châm cho đến khi xương cốt chúng mềm nhũn, xem chúng nó còn dám chạy không?

“Tỷ tỷ, mau đi nấu cơm đi, đệ sắp đói chết rồi.” Bên cạnh, Trang Nguyên Trung tám tuổi xoa xoa bụng.

“Nếu mày đói, sao không tự đi làm? Tại sao phải để tao làm?” Trang Thanh Hà vốn đã không vui, giờ bị thúc giục nên cô ta càng tức giận hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)