Chị Gái Tôi Giàu Nhất Vùng

Chương 8: Nhặt hạt mè, bỏ dưa hấu

Chương Trước Chương Tiếp

“Đừng vội, con đừng vội. Để mẹ xem thử chuyện gì đã xảy ra.” Tống thị dỗ dành con gái xong thì hùng hổ đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng: “Hai con lợn lười biếng này, đến cả nước nóng mà hôm nay cũng quên đun.”

“Đến giờ này rồi, cơm vẫn chưa xong sao?”

“Cả ngày chỉ biết lười biếng gian dối, làm những việc nghiêm túc thì cứ lề mà lề mề, suốt ngày ăn nhiều cơm của tao như vậy, đút vào bụng chó cả à?”

Bà ta nổi giận đùng đùng, tiện tay nhặt một cây cùi lửa bên cạnh bếp rồi đi vào trong bếp: “Hai đứa bây ngứa da ngứa thịt rồi, hôm nay tao không dạy dỗ cho bây một trận, chắc bây sẽ…”

Bà ta chưa kịp nói xong thì im bặt và ngẩn người ngay tại chỗ.

Trong bếp không có bóng dáng của ai cả.

Chỉ có cái lồng hấp là mở ra, nhưng bên trong trống rỗng, hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên, lửa trong bếp vẫn chưa tắt hẳn, củi chưa cháy hết phát ra tiếng lách tách.

“Không ổn rồi…” Sau một lúc, Tống thị phát ra tiếng thét chói tai: “Hai đứa chết tiệt đó chạy mất rồi…”

Mặc dù bà ta có thân hình mập mạp, nhưng giọng nói lại cao và mảnh, vốn dĩ nói chuyện đã thấy chói tai, giờ lại gào lên, chỉ khiến người khác cảm thấy tai như sắp bị điếc.

Trong nhà, Trang Thanh Hà không khỏi bịt tai lại.

Trang Như Mãn thì khoác áo ngoài từ trong nhà đi ra, ông ta nhíu mày: “Có chuyện gì mà la lớn vậy, sợ người khác không biết bà đang mắng người à?”

“Ông nhà, ông nhà.” Tống thị nhìn thấy Trang Như Mãn như thể thấy được chỗ dựa vững chắc, bà ta vội vàng nắm lấy tay áo của ông ta, giọng nói cũng hạ thấp đi nhiều: “Hai đứa nhóc đó chạy mất rồi…”

“Chạy mất?” Trang Như Mãn cũng ngẩn ra, ông ta thò đầu vào trong bếp nhìn. Quả thật là không có ai. Cửa sân thì đang mở toang.

Rõ ràng là hai chị em họ đã chạy trốn, thậm chí là chạy ra từ cửa chính.

“Người đi lúc nào?” Trang Như Mãn nhíu chặt mày, mặt tối sầm lại.

“Không biết…” Tống thị lắc đầu: “Sáng nay tôi bảo chúng nó nấu cơm quét dọn sân, rồi cảm thấy hơi mệt, nên tôi quay về ngủ một lát, lúc tỉnh dậy thì người đã không thấy đâu…”

“Hai cái con tiện nhân nhỏ này lại dám chạy trốn, chắc chắn là do tôi đánh chúng nhẹ tay quá, nếu biết trước thì tôi đã đánh gãy chân chúng, để chúng không thể chạy được.”

“Đến giờ này rồi mà bà chỉ biết nổi khùng lên à?”

Trang Như Mãn quát: “Không phải đã dặn bà rồi sao, đừng đối xử với chúng quá tàn nhẫn, ít nhất cũng phải để chúng có chút thể diện, bà thì tốt rồi, ngày nào cũng đánh đập mắng chửi, sợ người khác không biết bà đối xử tệ với cháu gái, nhất định phải ép chúng nó đến mức này.”

“Con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng sẽ cắn người, bà ép chúng quá mức, tự nhiên chúng nó sẽ chạy thôi.”

“Tôi cũng chỉ muốn dạy chúng nó nghe lời, làm việc cho tốt, cũng tiết kiệm được chút lương thực…” Tống thị biết mình đã sai, giọng nói nhỏ đến mức như muỗi kêu.

“Nhặt hạt mè bỏ dưa hấu!” Trang Như Mãn vẫn không bớt giận: “Lần này thì hay rồi, đã ép chúng nó chạy mất, tôi xem sau này ai sẽ làm việc nhà cho bà, ai sẽ phục vụ bà!”

“Tôi còn hy vọng hai năm nữa, trước tiên gả con bé lớn đi để có tiền cho Thanh Hà thêm sính lễ, giờ thì chẳng còn gì, bà nói xem, bà đang làm cái gì vậy!”

Nghe đến đây, Tống thị càng cảm thấy hối hận và tự trách.

Quả thật, trong nhà có hơn mười mẫu ruộng, hàng ngày đều trông cậy vào hai con nhóc đó làm việc. Hai đứa nó làm nhiều, ăn ít, đúng là như trâu già, giờ chạy mất, sau này công việc trên ruộng chẳng phải đều phải trông cậy vào chính bà hay sao?

Không chỉ việc nhà mà tiền sính lễ của Trang Thanh Hà sau này đều đổ xuống sông xuống biển mất rồi…

“Tôi thật sự không muốn ép hai đứa nó chạy mất...” Tống thị nói, nước mắt tuôn rơi.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)