Đường Thâm nói: “Thành ca nhi, nếu ta chết đi mà ngươi còn sống, ngươi hãy nhớ đốt một cô mỹ nhân giấy xuống cho ta, ta thích người có chút thịt, nếu ngươi đốt thì nhớ chú ý một chút. Tu luyện tu luyện, mỗi ngày đều chỉ biết tu luyện, aizz thật sự là chán ngấy cả rồi.”
Tống Diên nói: “Đạo tâm không kiên định nha!”
Đường Thâm nói: “Kiên định hay không thì như thế nào? Trên đời này có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, thiên kiêu yêu nghiệt? Đám tu sĩ như chúng ta đi so với bọn họ, chỉ có thể gọi là phàm nhân. Mà không nói đến những người khác, ngươi nói xem vị Tống lão tổ kia...Aizzz, ta vẫn còn nhớ năm đó hắn cũng chỉ là một tu sĩ Tử Phủ bình thường. Ngươi nói xem, những người bình thường như chúng ta có thể sánh được với hắn sao?”
Tống Diên nghe vậy, trong lòng cũng có chút cảm khái, kỳ thật nếu không phải hắn có trí tuệ thông thiên, nếu không phải hắn có thể tốn hao vạn năm mồ hôi công sức đi tu luyện thì làm sao có thể đạt được thành tựu như bây giờ?
Nói cho cùng, hắn cũng là một phàm nhân, ít nhất thì trong lồng ngực cũng có một trái tim phàm trần khát cầu tự tại hưởng lạc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây