“Cho nên...” Thanh âm Lăng Tiểu Tiểu chợt có chút chần chờ, sau đó lại ra vẻ bình tĩnh nói: “Sư huynh, chuyến hành trình tới Thanh Phượng cốc kia, ta không muốn đi. Bởi vì địa khí bộc phát vốn luôn đi kèm với yêu thú với chém giết. Ta muốn đuổi theo bước chân sư huynh, mới nghĩ đến đột phá Tử Phủ. Nhưng hiện tại sư huynh đã ở bên cạnh ta rồi, ta không nghĩ tới chuyện đó nữa. Lại thêm Thanh Phượng cốc tất sẽ có nguy hiểm, nếu sư huynh dẫn ta cùng đi thì cả sư huynh cũng sẽ gặp nguy hiểm. Tốt nhất là không đi sẽ tốt hơn.”
Đây là lời mà nàng muốn nói. Nàng không muốn lại tiếp tục đi mạo hiểm, cũng không muốn phấn đấu thêm nữa.
Tống Diên đột nhiên nói: “Nàng nói khi còn bé đã từng trượt băng ở Dương Giác Hồ? Nghĩa là bộ lạc Linh Đà vẫn một mực ở lại nơi này không di chuyển sao?”
Lăng Tiểu Tiểu có chút sửng sốt, nói: “Vị trí của bộ lạc Linh Đà chúng ta rất tốt, không giống với các bộ lạc khác. Chỗ này không có địa khí bộc phát, yêu thú cũng cực ít, còn ở gần kiếm minh, có thể nói là thế ngoại đào nguyên. Cho nên, từ khi chúng ta lập tộc đến nay, vẫn luôn ở gần đây, chưa từng rời xa. Sư huynh, chàng hỏi cái này để làm gì?”
Tống Diên không trả lời lại hỏi thêm: “Bộ tộc các nàng từ khi lập tộc tới nay có bao nhiêu tu sĩ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây