“Dù bản thân có chìm nổi giữa thế gian cũng không lo động lòng, dù cố nhân có qua đời cũng không hề rung động, dù bá tánh có diệt vong cũng không thương xót mảy may. Đối với ta, nếu thiên địa cũng chỉ là một nơi để ta lấy đi những thứ mình cần, để ta giảm bớt những thứ có hại cho mình, đồng thời cũng mang lại cho ta những thứ có ích, như vậy sẽ tốt biết bao.’
Tô Dao nhanh nhẹn đi vào, lấy ra một con rùa màu vàng đất to khoảng một bàn tay và một con côn trùng màu đen lớn bằng hai ngón tay từ trong bia đá màu xanh ra, đưa cho Tống Diên: “Chủ nhân, đây là dấu vết theo dõi của Ma Mẫu và Bì Lam Bà để lại trước đây, tấm bia đá này chỉ có thể chìm nổi theo thiên địa chứ chẳng thể chuyển dời, cũng chẳng thể để lại khí tức khác ở đây, bởi vậy chúng mới dùng hai thứ này để trông coi.”
“Loài rùa này tên là Thổ Giáp Quy, chỉ cần để nó trong bùn đất, nó sẽ không dễ dàng chết đi, đồng thời trong lúc nó ngủ say quanh năm, cũng sẽ hút đi sức mạnh từ đất đai xung quanh để bản thân tự động phát triển. Còn con côn trùng này là loại đặc biệt trong các loại Bì Lam Kiêu Trùng, ta cũng không rõ.”
Tống Diên lấy lại tinh thành, lập tức nhận lấy con rùa rồi nhìn sang Tô Dao. Lúc này, Tô Dao đã chủ động xóa bỏ ấn ký thần thức của mình, để Tống Diên một lần nữa thiết lập ấn ký của bản thân.
Bốn chân của con Thổ Giáp Quy kia giẫm xuống đất, hai mắt như hai hạt đậu nhìn chằm chằm vào Tống Diên. Tống Diên đặt nó trở lại tấm bia đá xanh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây