Tống Diên trừng mắt kinh ngạc nhìn gương mặt trắng bệch như búp bê sứ kia. Mà gương mặt ấy cũng đang chăm chú nhìn lại hắn.
Có điều, đó tuyệt đối không phải ánh mắt sâu đậm tình ý, mà là ánh mắt nghiêm túc học tập, ham muốn bắt chước.
Chẳng bao lâu sau, hai con ngươi của Bà Tu Ngọc Trang cũng dần dần ổn định lại, cuối cùng chúng dừng hẳn ở chính giữa, bốn mắt giao nhau với Tống Diên.
Tống Diên khẽ mỉm cười. Hắn biết mình vừa chặt đứt một đoạn nhân quả nho nhỏ, cũng biết bản thân chặt đứt nhân quả là vì chính mình cho rằng mối nhân quả đó đã đi đến hồi kết, dừng lại lúc này thì với bất cứ bên nào cũng đều có lợi.
Có điều, hắn lại chẳng còn nhớ nổi đó là mối nhân quả gì.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây