“Phu quân yên tâm, chúng ta ẩn náu ở đây, ta lại dùng khí tức Khổ Hải che giấu cửa vào. Trừ phi Bì Lam Bà hay Tượng Hoàng tình cờ dò xét tới, bằng không bọn chúng sẽ không thể phát hiện ra chúng ta đâu.”
“Điều hay nhất là nếu Bì Lam Bà tiến vào rồi lướt qua tìm kiếm một lượt mà không thấy chúng ta, khẳng định là nó sẽ nghĩ rằng chúng ta đã nhân cơ hội trốn ra ngoài rồi, từ đó mà trực tiếp chuyển sang lùng sục bên ngoài.”
“Tuyệt, tuyệt, tuyệt!” Tống Diên vỗ tay khen ngợi: “Không hổ là nương tử! Ban nãy ta còn tính đợi Bì Lam Bà đi vào rồi chúng ta nhân cơ hội lẻn ra từ bên hông đấy!”
Tô Dao khúc khích cười: “Phu quân thông minh như vậy, chắc là chàng cũng sẽ nghĩ đến tình huống này, chỉ khác là sớm hay muộn mà thôi…”
Dọc đường, Bì Lam Bà thế như chẻ tre, tiến quân thần tốc như máy ủi đất, nửa đường gặp được kẻ lấy bảo vật cũng chẳng thèm dừng lại, cứ một hơi xông thẳng đến khu vực phế tích của Lăng Ba Cổ tộc, thậm chí còn chẳng buồn quan tâm đến Tượng Hoàng đang ở phía cuối Hồn Vực, nó đã lập tức chuẩn bị quay về lối vào rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây