Tống Diên trở về động phủ, nhìn thoáng qua Vương Phi vẫn đang suy yếu bởi vì quá trình thải bổ trước đó, hắn cũng không cần nàng đến hầu hạ, chỉ nói một tiếng: “Tuyết Nhu, hôm nay ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, ngày mai lại đến giường của ta.”
Vương phi như đã hoàn thành quá trình tự thôi miên bản thân, khiến cho mị khí ẩn giấu bên trong huyết mạch của Đa Vĩ Hồ tộc hoàn toàn bị kích phát ra rồi, lúc này nàng mút ngón tay, vô cùng quyến rũ, tựa như đã trầm luân trong dục niệm, nói: “Nhu Nhi chính là người của Tống lang, tất cả đều là của Tống lang, Tống lang đã làm cho Nhu Nhi nhớ lại lần đầu tiên mình trở thành nữ nhân.”
Tống Diên nhìn dáng vẻ của nàng, tâm trạng có chút phức tạp, trong lòng cảm thấy “bột si tâm” này khủng bố vô cùng, chỉ cần lực lượng của người sử dụng cao hơn mục tiêu một bậc thì thật sự có thể hoàn toàn khống chế mục tiêu.
Khí khái, trinh tiết, ý chí gì đó, ở trước mặt loại lực lượng này, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Hắn có thể đối xử với phàm nhân như thế. Tu sĩ cấp cao hơn chưa chắc đã không đối xử với hắn như thế. Điều này thật sự khiến hắn nơm nớp lo sợ, như rơi vào vực sâu, như giẫm trên băng mỏng …
...
Cứ như vậy, liên tiếp mấy ngày.
Đến một ngày này, Tống Diên dự định đi Thúy Tước Lâm như thường ngày, nhưng mới đi ra khỏi động phủ đã nghe được tiếng cãi vã truyền đến từ phía xa.
Hắn nhìn lại theo tiếng động thì thấy một lão giả gầy gò, làn da khô nhăn đang lý luận với Trương Ấn. Chẳng những Tống Diên đã từng gặp lão giả kia, mà còn có chút quen thuộc với người nọ. Lão tên là Khang Đắc Phúc, là tạp dịch già nhất đã tu luyện thành công. Ngày ấy khi hắn khảo nghiệm, lão từng đứng ở sau lưng Trương Ấn.
Lúc này, Khang Đắc Phúc đang tức giận nói: “Trương sư huynh, chẳng lẽ ta không phải đệ tử chính thức sao? Ngươi dựa vào cái gì mà không chia đám lô đỉnh hoàng thất Đại Ngụy kia cho ta? Trước đó ngươi nói không đủ người, nhưng hôm qua ta đi thị phường dưới núi, lại thấy một nhóm lô đỉnh Hoàng thất mới được đưa tới! Sao còn chưa có của ta?”
Trương Ấn nhíu mày nhìn lão, để lộ ra vài phần trào phúng, sau đó nói: “Khang sư đệ, ngươi đã già bảy - tám mươi tuổi rồi, còn cần lô đỉnh tốt nhất của hoàng thất Đại Ngụy làm gì nữa? Thuần túy là lãng phí mà!”
“Trương sư huynh.” Khang Đắc Phúc thở hổn hển, tức giận nói: “Nhưng đây là thứ ta nên có được!”
Bịch!!
Trương Ấn tát một cái, trực tiếp đánh bay Khang Đắc Phúc ra ngoài, khiến miệng lão đầy máu.
Trương Ấn còn chưa hết giận, lại tiến lên hai bước, giẫm xuống mặt Khang Đắc Phúc, đôi mắt quan sát lão, cười như không cười nói: “Tuổi đã cao như vậy rồi, còn chưa hiểu quy củ. Tới học hỏi Tống sư đệ người ta một chút đi. Cút!”
Phía xa xa, Tống Diên đang đứng lắng nghe, có chút bất đắc dĩ không biết nên nói gì.
Sao còn nhắc đến hắn nữa?
Nhưng ngẫm lại một chút mới thấy, hình như hắn trà trộn vào nơi này cũng không tệ lắm. Trương Ấn giúp hắn đi tìm đệ tử nội môn truyền《 Tiểu Ngũ Hành Thủ 》và《 Họa Bì Thuật 》cho hắn.
Uông Tố Tố nói chuyện giúp hắn, còn chủ động giúp hắn rửa sạch tất cả hiềm nghi...
Khang Đắc Phúc oán hận đứng dậy, phun một ngụm máu, nhưng cũng không dám lên tiếng mà quay người đi xa.
Tống Diên thấy mọi chuyện đã kết thúc rồi, cũng nắm chặt bộ huyền bào trên người, đi về phía Thúy Tước Lâm.
Bây giờ đã bước vào mùa đông. Chỉ chốc lát sau, những bông tuyết nhỏ li ti đã rải rác bay lên giữa các vách đá. Tuyết rơi ngày một dữ dội hơn, các loài chim trên núi đã tránh rét ngừng bay, khu rừng hoang dã phủ đầy tuyết như mái đầu bạc của người già.
Tống Diên cảm nhận được tiếng gió gào thét xung quanh. Hắn hơi suy tư một chút, sau đó đã quyết định hôm nay vẫn sẽ luyện tập một chút. Hắn đã quan sát đám yêu thú cấp thấp rất nhiều ngày rồi, luôn cảm thấy bản thân vẫn còn thiếu một chút gì đó. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định sẽ áp dụng một phương pháp được nêu trên《 Họa Bì Pháp 》: Đánh giết, giải phẫu, đo lường.
Giết chết yêu thú, giải phẫu yêu thú, sau đó dùng tay cảm nhận mỗi một tấc da thịt trên người yêu thú, tỉ mỉ lĩnh hội. Đây là biện pháp nhanh nhất để cảm nhận được “họa thần”.
Hắn phải mau chóng đưa《 Họa Bì Pháp 》 lên bảng, đến lúc đó mới có thể dùng thọ nguyên tới thôi diễn nó được.
Trước đó, thời tiết quá sáng sủa, dù muốn hắn cũng không dám thực hiện ý tưởng này. Nhưng hôm nay, thế giới đầy những tiếng rì rầm ầm ĩ, có thể che giấu rất nhiều động tĩnh, nếu hắn đi xa một chút, hẳn là có thể hành động rồi.
...
Hai con Song Đầu Lang đang đi ra từ một hang động. Thời tiết lạnh như băng cũng không thể gây ảnh hưởng quá lớn đến chúng, nhưng lại có thể làm cho một số dã thú bình thường buông lỏng cảnh giác, nói không chừng chúng còn may mắn đến mức có thể gặp phải một con ngất xỉu vì đông lạnh.
Song Đầu Lang tuy không có đầu óc gì nhưng lại có bản năng săn bắt, cùng với kinh nghiệm vì được sinh ra trong loại hoàn cảnh kiểu như thế này.