Uông Tố Tố nói: “Cùng đi phòng chế da nhé.”
Hai người bọn họ đã “Hợp tác cùng nhau” sắp được hai năm rồi, bởi vậy lời nói của Uông Tố Tố cũng tự nhiên như câu “chúng ta cùng ăn tối nhé”.
Nhưng Tống Diên lại lắc đầu.
Uông Tố Tố thấy hắn từ chối cũng thoáng sửng sốt một chút.
Tống Diên giải thích: “Hôm nay ta đi Thúy Tước Lâm.”
Uông Tố Tố ngạc nhiên hỏi: “Ngươi đi chỗ đó làm gì?”
Tống Diên nói: “Trong《 Họa Bì Thuật 》có nói nếu muốn bản gốc tranh vẽ có thần, cần phải dùng mắt để nhìn, dùng tâm quan sát. Thúy Tước Lâm bên kia có Song Đầu Lang, ta muốn đi xem chúng nó.”
《 Họa Bì Thuật 》 .
Uông Tố Tố sửng sốt hồi lâu.
《 Họa Bì Chiêu Hồn Thuật 》vốn là công pháp của bì sư, mà địa vị của bì sư lại thực sự cao đến mức khó có thể tưởng tượng nổi.
Nàng mờ mịt gật đầu, rồi lại nói tiếp: “Sư đệ đi một mình, sẽ an toàn chứ?”
Tống Diên cười nói: “Thúy Tước Lâm cũng là đường chính của Bì Ảnh Phong, mà ta luyện huyền khá lâu rồi, thể phách đã không giống phàm nhân nữa. Đến lúc đó, ta chọn một chỗ an toàn quan sát, hẳn là không đáng ngại. Nếu không sư tỷ đi cùng ta?”
Uông Tố Tố do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu. Nàng còn chưa nhập Luyện Huyền tầng một, không dám rời khỏi Nam Trúc Phong để đi đến nơi rối loạn như thế.
Nhưng suy nghĩ một hồi, con ngươi trong mắt nàng chợt xoay chuyển, lập tức lên tiếng nói: “Sư đệ cứ an tâm đi đi, nếu chuyện lô đỉnh chết thảm tối hôm qua mà náo loạn lên, sư tỷ sẽ giúp ngươi giải quyết.”
“Uông sư tỷ đúng là người tốt.” Tống Diên có chút cảm khái nói.
Tề Dao là người tốt như vậy, nhưng chỉ mang đến nhiều phiền phức cho hắn, ngược lại yêu nữ tà ác như Uông sư tỷ, mới có thể giúp hắn giải quyết không ít “cái đuôi nhỏ” kia.
Lòng hắn vốn hướng về trăng sáng, nhưng ánh trăng lại chiếu xuống mương máng.
Uông Tố Tố “ha ha ha” cười nói: “Vậy sư đệ phải nhớ rõ là sư tỷ rất tốt đấy.”
Chỗ thấp chưa chắc đã an toàn, trời cps sập cũng là người ở trên cao chống đỡ trước, một cục tuyết ở nơi cao sẽ trở thành gánh nặng mà người ở nơi thấp không thể chịu đựng được... Cho nên vào thời điểm bản thân có thể ra khỏi phòng tạp dịch, trong lòng Tống Diên tuyệt đối không có lấy một chút do dự nào.
Và sự thật đã chứng minh, những tên tạp dịch không chạy ra được kia đều đã chết.
Che giấu hướng đi của mình, cũng chưa chắc đã là cao minh, bởi vì người bên cạnh ngươi cũng không ngốc, vĩnh viễn sẽ có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào ngươi, hay là một đôi tai lắng nghe động tĩnh của ngươi.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy “ngươi muốn leo lên cao, muốn đi trên một con đường mà bọn họ không thể leo lên được”, bọn họ sẽ nâng ngươi lên, sẽ bật đèn xanh khắp nơi cho nơi.
Bởi vậy chẳng những Tống Diên không giấu giếm hành vi mình đi Thúy Tước Lâm, ngược lại còn thoải mái nói ra. Hắn chẳng những nói cho một mình Uông Tố Tố nghe mà dọc theo đường đi, chỉ cần có người hỏi là hắn sẽ thừa nhận. Hắn muốn đi tu luyện《 Họa Bì Thuật 》 .
Rắc rắc rắc.
Hai quả hạch đào hành thủy đang nhanh chóng xoay tròn trong lòng bàn tay Tống Diên, mỗi một lần chúng nó chuyển động đều sẽ mang theo một tia huyền khí hành thủy cực độ thưa thớt chui vào bàn tay, sau đó lại bị da thịt của Tống Diên chậm rãi hấp thu dưới bí pháp 《 Tiểu Ngũ Hành Thủ 》 của hắn.
Khoảng nửa canh giờ sau, hắn đi tới một vách núi bên ngoài Nam Trúc Phong, phía dưới là rừng cây hoang dã xanh um. Thật ra nhóm người qua lại con đường này nhiều nhất chính là đệ tử chính thức của Bì Ảnh Phong, nhưng những đệ tử kia cưỡi Bì Ảnh, hoặc bay trên không, hoặc xuyên qua đỉnh rừng, căn bản sẽ không xâm nhập vào trong rừng, cho nên hoàn cảnh trong rừng mới xuất hiện không ít yêu thú cấp thấp.
Tống Diên thuận theo con đường trên sườn núi dốc, chậm rãi đi vào cánh rừng. Nơi này không có cửa vào, bởi vì chỗ nào cũng là cửa vào, chỗ nào cũng là cửa ra.
Hắn đi một lúc lâu, rất may mắn, chỉ cách một tảng đá, từ xa xa hắn đã nhìn thấy hai con Song Đầu Lang đang uống nước, bốn cái đầu to vụng về lắc lư.
Tống Diên nghiêm túc quan sát chúng nó, ngón tay tỉ mỉ phác họa ra hình dáng Song Đầu Lang kia.
Khỏi phải nói, nhìn vật thật đúng là tốt hơn so với xem tranh vẽ.
Tốt hơn nhiều lắm!
Ngày đó không có chuyện gì, tới chạng vạng tối, Tống Diên trở về Nam Trúc Phong, Uông Tố Tố tới tìm hắn, nhẹ giọng nói: “Sư đệ bên này không sao rồi.”
Tống Diên nói: “Đa tạ Uông sư tỷ.”
Uông Tố Tố cười nói: “Ngươi lĩnh ngộ thế nào?”
“Có chút thu hoạch.”
“Vậy sư đệ cứ tiếp tục cố gắng, nếu có chỗ cần đến sư tỷ, cứ việc nói ra. Còn Tề Dao kia, nàng đã bị Phong chủ ra lệnh cấm túc, tạm thời không cho phép rời núi. Ngươi… muốn đi thăm nàng không?”
“Không.”
“Hì hì.”
Hai người nói xong, mỗi người lập tức đi một ngả.