An Lỵ nằm bên cạnh hắn, khẽ nghiêng đầu, cách một mảnh cỏ xanh nhẹ nhàng bay theo gió, hướng đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên với vẻ xuất thần kia.
Trải qua những ngày tháng ở chung, được lắng nghe nỗi lòng chân thật, không chút tỏ vẻ làm màu của Tống Diên, nàng đã bắt đầu chậm rãi hiểu rõ một số chuyện: đó là Bạch sư huynh tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Nhất cử nhất động, thậm chí là mỗi một lời nói, một cử chỉ của Bạch sư huynh đều bộc lộ ra một loại cảm giác khó có thể hình dung được. Đó là một loại mị lực tương đối thâm trầm, là một loại mị lực vốn không nên xuất hiện ở trên người tu sĩ có chút thiên phú, lại tuyệt đối không được tính là thiên tài kia của Bạch sư huynh.
Thỉnh thoảng hắn lại chìm vào yên tĩnh, hướng ánh mắt thâm thúynhìn ra xa, càng khiến An Lỵ có cảm giác bản thân đang quan sát một bức tượng thần trong miếu.
Bạch sư huynh... có quá nhiều chuyện xưa khó nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây