Chế Da Trăm Năm Ta Trở Thành Ma Môn Cự Đầu

Chương 47: Bị phản bội!

Chương Trước Chương Tiếp

Đỉnh núi, chính là vị trí của Phong chủ Nam Trúc Phong Trình Đan Thanh.

Trấn Nam Vương nói: “Không có, ta không đi lên đỉnh núi, ta chỉ muốn đi hít thở không khí thôi. Bây giờ ta trở về ngay đây.”

Lời còn chưa dứt, mỹ nam tử kia chợt chạy như điên lên, tốc độ lại không chậm, hiển nhiên là người luyện võ. Tề Dao còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã “Sưu sưu” đi xuống mấy trượng. Gã vừa chạy vừa gân cổ họng, hô lớn: “Có…”

Một tảng đá nhanh chóng vọt tới.

“Gian…”

Tảng đá kia đánh vào gáy gã.

Một chữ “tế” cuối cùng, Trấn Nam Vương còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, bởi vì cái đầu kia đã nổ tung giống như một trái dưa hấu, màu đỏ trắng vương vãi đầy đất, thi thể vỡ đầu ngã nhào về phía trước.

Tống Diên đi ra từ sau cây, liếc nhìn Tề Dao ở phía xa xa.

Hai người liếc nhìn nhau dưới ánh trăng.

Tống Diên phất phất tay, nói: “Tề cô nương, giết lô đỉnh của ngươi, không trách ta chứ?”

Tề Dao không trả lời, nàng chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào tên Trấn Nam Vương đã chết kia.

Rõ ràng nước mất nhà tan.

Rõ ràng nàng đối xử với gã rất ngay thẳng thành khẩn.

Rõ ràng nàng đang muốn giúp gã...

Thậm chí nàng còn không sử dụng “bột si tâm” với gã.

Nhưng kết quả lại là... nàng bị phản bội.

Lần này, nếu không phải Tống Diên ra tay, nói không chừng thân phận của nàng đã bại lộ rồi.

Tề Dao hỏi: “Tại sao ngươi muốn giết hắn?”

Tống Diên tùy ý nói: “Nô bộc ra bên ngoài không có lệnh bài thân phận, giết thì giết, đây không phải là quy củ của Bì Ảnh Phong chúng ta sao? Sao? Tề cô nương còn muốn báo thù cho hắn hả?”

Tề Dao hít sâu một hơi, chợt lạnh lùng nói: “Ngươi giết lô đỉnh của ta, sau này ta tu luyện thế nào? Chẳng bằng ngươi và ta song tu đi. Bản hoàn chỉnh của《 Huyền Khí Dẫn Đạo Thuật 》có ghi lại phương pháp song tu của hai tu sĩ, dù chậm hơn một chút nhưng cũng có thể.”

Nàng đã không có suy nghĩ muốn có “Lô đỉnh” nữa, nhưng nàng lại quyết tâm, nhất định phải ẩn nấp ở đây để dò hỏi được càng nhiều tin tức của Khôi Lỗi Cung hơn. Cho nên, nàng quyết định kết thành quan hệ đạo lữ với thiếu niên mà mình không chán ghét này.

Tống Diên nói: “Không được, ngươi quá phiền toái.”

Tề Dao có chút sửng sốt.

Tống Diên ngáp một cái rồi bỏ đi.

Tề Dao cũng không nói gì nữa, đôi mắt đẹp nhắm lại, một lúc lâu sau mới mở ra, dường như đã có quyết định gì đó. Hiện giờ nàng đã trải qua máu tươi, tử vong, phản bội, rõ ràng quãng thời gian nàng ở nơi này mới chưa đầy hai năm, ai ngờ nàng lại có cảm giác bản thân đã trải qua rất nhiều năm rồi.

Tề Dao tùy ý nhấc thi thể Trấn Nam Vương lên, ném vào vách núi, sau đó quay trở về động phủ, đóng cửa đá lại, khuôn mặt dần dần chìm vào trong bóng tối.

...

Ầm ầm.

Cửa đá cơ quan lại lần nữa bị đóng lại.

“Tống đại ca, đã xảy ra chuyện gì sao?” Khâu Liên Nguyệt có chút khẩn trương hỏi thăm. Hai năm qua, mặc dù nàng có thể ngủ an giấc, nhưng áp lực bị giam cầm ẩn núp lại thiếu chút nữa đã làm cho nàng phát điên lên.

Nàng rất khát vọng được trở lại thành trấn nhân gian, một lần nữa trải nghiệm sự rộn ràng của phố xá sầm uất, một lần nữa nghe thấy tiếng rao hàng của những người bán hàng rong lúc sáng sớm, cũng một lần nữa được ngửi mùi khói lửa hồng trần tại đầu đường lúc hoàng hôn.

Nhưng những thứ trước đây vốn là tầm thường nhất ấy, thậm chí còn từng khiến cho nàng chán ghét, thì bây giờ lại trở nên xa xỉ không gì sánh được.

Nếu không có Tống Diên, nàng đã chết từ lâu rồi.

Cho nên, bất kỳ một sự thay đổi nào dù là nhỏ nhất trên người Tống Diên đều khiến cho nàng hoảng hốt, lo lắng.

Tống Diên chưa bao giờ ra khỏi cửa vào lúc nửa đêm. Hôm nay nhất định đã xảy ra chuyện gì đó rồi.

Tống Diên trầm mặc một chút, dường như đang suy tư điều gì, sau đó mới nói: “Giết người.”

“Tống đại ca… chuyện này...” Khâu Liên Nguyệt lắp bắp nói, nàng còn tưởng đám đồng môn đánh nhau.

Tống Diên nói: “Là lô đỉnh của Tề sư tỷ.”

Tào Tuyết Nhu đang chế da đột nhiên ngẩn người, bởi vì bất cứ lô đỉnh nào tới đây đều là huyết mạch hoàng thất Đại Ngụy, có lẽ nàng còn nhận ra được đối phương.

Dường như Tống Diên cũng phát hiện ra động tác nhỏ của nàng, nên nói thẳng: “Là trượng phu của ngươi. Hắn phản bội chạy trốn nên ta giúp Tề sư tỷ đánh chết hắn.”

Lạch cạch lạch cạch!

Trong phòng bên truyền đến tiếng kêu đầy yêu kiều của phụ nữ, kèm theo đó là tiếng con dao cạo rơi xuống đất.

Khâu Liên Nguyệt trợn mắt há hốc mồm.

Tống Diên nhìn thoáng qua Trấn Nam Vương phi ở phòng bên, khẽ thở dài một tiếng.

Hắn không phải là người thích mạo hiểm. Cho nên, hắn sẽ không đi đánh cược rằng, động tĩnh “đánh chết Trấn Nam Vương” nhất định sẽ không bị người khác phát hiện ra. So với chuyện bị người ta vạch trần sự thật, còn không bằng chính mình thừa nhận trước sẽ tốt hơn.

Dù sao thì đánh chết tạp dịch chạy trốn cũng là một chuyện quá bình thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)