An Lỵ khẽ nhíu mày.
Thiếu niên nọ lại chạy tới nhà ăn, cẩn thận nấu mỳ. Hắn để hai bát xuống, thản nhiên nói: “Sau này đều để ta đến làm đi.”
An Lỵ có chút ngạc nhiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền, lại mạnh mẽ áp chế lửa giận của mình xuống.
Một lát sau, hai người ngồi đối diện nhau.
Tống Diên đã ăn sạch bát mì, An Lỵ lại không nhúc nhích, nhưng động tác ăn mì của thiếu niên trước mắt lại càng lúc càng khơi gợi một ít ký ức vốn đã ẩn sâu trong lòng nàng thức tỉnh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây