Mà An Lỵ chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào lò luyện đan, giống như thiếu niên trước cửa căn bản không tồn tại, tóm lại hình tượng của nàng hiện giờ chính là bộ dáng thấy chết không sờn, khăng khăng làm theo ý mình, không thèm để ý chút nào.
Đợi cho đến lúc Tống Diên rời đi, Ngư Huyền Vi lặng lẽ từ ngoài cửa đi vào, nhìn cái bát đã được rửa sạch sẽ, mới có chút nghi ngờ hỏi: “An Lỵ, ngươi quen hắn sao?”
An Lỵ lắc đầu.
Ngư Huyền Vi nói: “Hôm nay ta vẫn luôn sợ hắn sẽ trực tiếp nổi trận lôi đình. Bởi vì cách một căn phòng, ta còn có thể ngửi thấy mùi mì ngươi nấu khét. Vậy mà hắn... hắn Lại ăn sạch sẽ cả rồi. Đây là vì sao chứ?”
An Lỵ nói: “Không biết, cũng không muốn biết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây