《 Họa Bì Thuật 》 , thì cần “lấy họa nhập thần”.
Phải biết rằng, mấy cái bản phác thảo mà những đệ tử như bọn họ lấy được đều không phải là bản gốc. Bởi vì nguyên nhân điêu khắc nên mỗi một bản vẽ cũng chỉ có thể làm thành một tấm da.
Cho nên bản thảo “có thần” rất quý giá.
Tống Diên quan sát hồi lâu, lại ngạc nhiên phát hiện trên bảng giao diện của mình vốn không có thêm hai môn pháp thuật mới. nhưng hai quyển sách này cũng không giống đồ giả.
Vì vậy, hắn quyết định là cứ luyện tập theo trước đã.
Hạch đào ngũ hành chuyển động trong tay, xem vật tra thần ẩn giấu trong lòng.
...
Đảo mắt một cái lại nửa tháng trôi qua.
Trải qua khoảng thời gian cần cù luyện tập, đến hiện giờ, coi như trái hạch đào ngũ hành kia đã có thể dễ dàng di chuyển thành một vòng luân hồi trong lòng bàn tay Tống Diên.
Mà Tống Diên cũng bỗng nhiên có một loại cảm giác bảng giao diện sắp xuất hiện thêm mục mới《 Tiểu Ngũ Hành Thủ 》rồi.
Thật hiển nhiên, pháp thuật đại chúng là thứ chỉ cần lấy từ trong ngọc giản ra đã có thể xuất hiện phía trên bảng giao diện, nhưng loại bí thuật này, lại cần chính ngươi có một chút nhận thức giản lược và trải nghiệm, như vậy nó mới mới có thể xuất hiện trên bảng giao diện được.
Sau khi ý thức được điểm này, Tống Diên cũng quyết định đưa chuyện tu hành 《 Họa Bì Thuật 》vào lịch trình hàng ngày.
Trong 《 Họa Bì Thuật 》 có nói “Xem vật mới có thể tra thần”. Ý nghĩa chính là: Ngươi phải xem vật sống, mới có thể biết rõ nên làm như thế nào để có thể vẽ ra hình dáng chân chính của nó.
Mặc dù không rõ “Vẽ càng chân thật” có ý nghĩa gì đối với bì sư, nhưng Tống Diên biết đây nhất định là một bước rất quan trọng. Mà hắn cũng chọn được một nơi tốt để quan sát rồi, đó là Thúy Tước Lâm!
Thúy Tước Lâm nằm vắt ngang qua con đường chính đi từ Nam Trúc Phong đến Bì Ảnh Phong, diện tích rất lớn. Bởi vì nơi này cũng nằm trên huyền mạch nên trong rừng có tồn tại một số yêu thú cấp thấp như Bạch Thứ Lộc, Song Đầu Lang. Từ nơi này tiếp tục đi về phía tây mới chạm đến Sát Địa, cho nên ở đây cũng có chút an toàn.
Trước đó, Tống Diên đã hỏi rất rõ ràng, mấy con yêu thú cấp thấp ở nơi này sẽ tương đương với Luyện Huyền tầng một đến tầng ba trong cảnh giới của Nhân tộc, mà Bạch Thứ Lộc, Song Đầu Lang chỉ là yêu thú xếp dưới đáy tu vi Luyện Huyền tầng một, tầng hai.
Hơn nữa trên con đường chính đi từ Nam Trúc Phong đến Bì Ảnh Phong này thường xuyên có đệ tử qua lại, hẳn là độ an toàn vẫn có thể bảo đảm được.
Nói không chừng, hắn còn có cơ hội được luyện tay một chút.
Dù sao thì sau khi lĩnh ngộ được 《 Ngưng Sát Khống Huyền Thuật 》 và 《 Bạo Vũ Sát 》, hắn vẫn chưa bao giờ dùng đến chúng nó, cũng không biết hiệu quả thực chiến của mấy thứ này như thế nào.
Buổi tối hôm đó, Tống Diên nằm hưởng thụ sự hầu hạ của Khâu tiểu nương tử, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ về chuyến hành trình “Thúy Tước Lâm” sắp tới, trong đầu hắn nghĩ đến đủ các loại nguy hiểm có khả năng tồn tại ở trong đó.
Trong một phòng khác, Trấn Nam Vương Phi đang lấy da thú bình thường để chế da, đây cũng coi như tìm chút công việc để làm.
Bỗng nhiên, vẻ mặt Tống Diên khẽ thay đổi, hắn nghe được âm thanh bất thường truyền đến từ cách đó không xa. Phương hướng kia chính là gian phòng của Tề Dao.
Lại nói, khoảng năm trước sau khi Tề Dao trở về từ Thanh Khê thị phường, dường như nàng đã có chút thay đổi, nhưng cụ thể là thay đổi như thế nào thì hắn không thể diễn tả được.
Tiếng động lạ kia rất nhẹ, nếu không phải hắn đã đột phá Luyện Huyền tầng hai, nếu không phải động phủ của Tề Dao ở cách vị trí của hắn không xa, có thể nói là “hàng xóm” thì hắn căn bản không nghe được gì.
Lúc này, Tống Diên nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, mở cửa đá, ẩn nấp phía sau một gốc cây già màu xanh thật cao, hướng đôi mắt nhìn về khu động phủ ở cách đó không xa.
Gió lạnh âm u thổi.
Thời tiết đang vào mùa đông, chỉ thấy trong ngọn núi màu đen kịt, một thiếu nữ với vẻ mặt lạnh lùng âm u đang đứng thẳng tắp, trực tiếp cầm kiếm nhắm thẳng vào một mỹ nam tử tóc dài, tướng mạo tuấn mỹ đang đứng cách đó không xa.
Mỹ nam tử kia run giọng nói: “Tề tiên tử, ta ra ngoài chỉ muốn đi hít thở không khí một chút chứ không có ý gì khác.”
Tề Dao lạnh lùng nói: “Ta cố ý để cửa, chính vì muốn nhìn xem ngươi có thể chạy đi hay không, mà nếu đã chạy đi thì muốn chạy đi nơi đâu. Ngươi đã làm Vương gia, hẳn phải biết ở nơi này, ngươi không có chỗ nào khác để trốn, dù ngươi bỏ chạy ra ngoài, cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Nhưng ngươi vẫn chạy trốn. Ta chỉ khó hiểu một điều, đó là ngươi trốn nhưng không chạy xuống núi, mà lại chạy một mạch lên trên đỉnh núi, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”