Tống Diên ngẩn ra: “Tại sao lại phải cướp? Chúng ta là hạng người đó sao?”
Sau đó, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Trên mảnh đất này, bất kể ta lấy thứ gì cũng là nể mặt chủ nhân của nó. Nếu hắn không muốn nhận lấy phần thể diện này, vậy thì dạy dỗ hắn một chút, cho hắn hiểu thêm đạo lý, phân rõ phải trái, để tránh sau này lại phải chịu thiệt thòi lớn.”
Hỷ di: “...”
Nàng khẽ nghiêng khuôn mặt mập mạp, liếc nhìn thiếu niên phía sau màn rèm.
Tống Diên lại tiếp tục nói với giọng cảm khái: “Haizzz, từ khi ở Cổ Tấn, ta đã nghe được danh tiếng của Ngư tiểu nương tử rồi, người ta nói nàng là nữ tử đẹp nhất trong trăm năm trở lại đây ở Cổ Tấn. Không giấu gì Hỷ di, mười ngày trước khi ngủ, có đến năm ngày ta nghĩ về nàng. Nghĩ xem khuôn mặt nàng xinh đẹp đến nhường nào, đôi chân nàng dài biết bao nhiêu, bộ ngực nàng lớn đến cỡ nào. Chậc chậc, không ngờ hôm nay lại có thể được như ý nguyện, giấc mộng thành sự thật rồi, ha ha ha ha!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây