Lấy trình độ “lang băm” của hắn bây giờ, ngay cả ở Hoàng thành Sở quốc cũng có thể xếp vào hạng trung bình.
Thuốc của hắn chưa từng làm ai mất mạng, cũng chưa từng trì hoãn hay khiến bệnh tình nặng thêm, càng không đến mức khiến người ta khuynh gia bại sản.
Phan Dụ nghe thế thì còn có thể nói được gì nữa, chỉ có thể liên tục thở dài mà thôi. Mãi cho đến khi Tống Diên bảo: “Bất kể y quán làm ăn ra sao, tiền công của ngươi cũng không thiếu” lúc này Phan Dụ mới nghìn lần cảm tạ, nhưng khi quay đi, gã vẫn không nhịn được mà thở dài. Gã còn phải nuôi gia đình, gã cần một công việc ổn định. Nhưng nhìn tình hình hiện tại, gã thực sự không biết Trường Xuân Đường này còn có thể mở cửa được bao lâu nữa.
...
Tống Diên thấy trời đã khuya, đang chuẩn bị đóng cửa, nhưng đúng lúc này, đột nhiên lại có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía xa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây