“Quả thực mọi người ai cũng biết, năm đó trưởng công chúa ở kinh thành vì Chu gia quân gom góp lương thực, nhưng…” Lâm tướng mở thư và nói với Cơ Minh Châu: “Chuyến lương thảo cứu mạng kia bị trì hoãn tới ba ngày mới được chuyển tới bắc cảnh.”
“Điện hạ, ngài có biết trong ba ngày sẽ có bao nhiêu người phải chết không?”
Cơ Minh Châu dựa vào Vương ma ma, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lâm tướng nói: “Năm đó bắc cảnh hết lần này đến lần khác tới tìm các ngươi xin lương thực, các ngươi lại cứ trì hoãn.”
“Bây giờ các ngươi lại bắt đầu oán trách ta, người gom góp lương thảo cho bắc cảnh, các ngươi đúng là không biết xấu hổ.”
Giọng nói mỉa mai của Cơ Minh Châu giống như một cái tát hung hăng tát vào mặt mọi người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây