Chu Vân Thù đứng bên cạnh Chu Vân Tề, kéo kéo áo hắn ta, muốn hắn ta đừng kích động như vậy.
Chu Vân Tề giãy ra, tiếp tục nói với Chu Kiến Oánh: “Đi thôi, dù sao ngươi cũng không quan tâm đến ta và Vân Thù, bây giờ ta sẽ đưa ngươi đi tìm tổ mẫu, hay là đưa đến trước mộ tổ phụ, mộ phụ thân, mộ Vân Khôn!”
“Hỏi bọn họ xem, có nguyện ý chấp nhận đứa bé trong bụng ngươi hay không, có nguyện ý nhìn thấy dáng vẻ sống dở chết dở của ngươi bây giờ hay không!”
“Đi!” Chu Vân Tề cúi người, định bế Chu Kiến Oánh, Chu Kiến Oánh bắt đầu khóc lóc, giãy giụa.
“Buông ra, buông ta ra!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây