Nàng ấy rất đói, rất mệt, rất muốn khóc, nếu không phải chủ tử cứu nàng ấy, nàng ấy đã chết từ lâu rồi.
“Ta cảm thấy hiện tại đi theo chủ tử ta là tốt nhất!”
Dương Vũ Hạo nhìn ánh mắt trong veo, thuần khiết của Xuân Tước, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ta không biết.”
Xuân Tước nghe thấy vậy, cười nói: “Có gì mà phải xin lỗi, ta ăn không no bụng cũng đâu phải lỗi của ngươi.”
“Hơn nữa, tại sao nhất định phải bán mình chôn chồng chứ, ta còn có thể bán nghệ trên đường phố!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây