Nhất là bây giờ Cảnh Giang cho rằng Tào Mạnh Vân không phải là người tốt lành gì, cho nên người hắn ta không thích, nhất định là người tốt.
Hắn đụng bả vai Ngư Anh Hào nói, “Đừng nghĩ nữa, chúng ta cũng không phải người dễ động não, thay vì ngươi suy nghĩ cho đau đầu, thì tốt nhất đừng suy nghĩ nữa!”
Cảnh Giang quay đầu nhìn thoáng qua thành Nam Xuyên nói: “Dù sao trong thành này cũng không có đồ tốt gì, không có súc sinh kia, đầu óc của chúng ta cũng chơi không lại đám nhà giàu kia, không bằng cướp bóc rồi rời đi.”
Ngư Anh Hào ngẫm lại thấy cũng đúng, “Vốn dĩ thứ chúng ta muốn không phải là thành Nam Xuyên, không giống Tào Mạnh Vân!”
Cảnh Giang và Ngư Anh Hào ở phía sau châm chọc, Chu Vân Thù và Diêm Thạch Lỗi ở phía trước phân chia súc vật mới của bọn họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây