Chu Vân Thù đá văng hòn đá gần đó, nói với Diêm Thạch Lỗi đứng bên cạnh: “Dẫn người đuổi theo cho ta, ta không tin bọn chúng chở nhiều lương thực và binh khí như vậy, có thể chạy xa!”
“Tuân lệnh!”
Chu Vân Thù xoay người, nói với Cảnh Giang: “Cảnh đại đương gia, người của ngươi khá quen thuộc Nam Xuyên, có thể mượn dùng người của ngươi không?”
Cảnh Giang cũng bị đám tiểu tặc kia chọc giận, giờ thấy Chu Vân Thù chủ động xin hỗ trợ, hắn ta lập tức hào phóng nói: “Được! Ta có hơn một trăm huynh đệ ở dưới núi, có thể cho công tử mượn toàn bộ!”
Trên mặt Chu Vân Thù rốt cuộc cũng xuất hiện nụ cười, nàng vỗ vai Cảnh Giang, nói: “Quả nhiên là hoạn nạn thấy chân tình! Cảnh đại đương gia, người huynh đệ như huynh Lý mỗ ta xác định rồi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây