“Lý công tử thật biết nói đùa!” Cảnh Giang nhìn gối thêu hoa Chu Vân Thù cả người tản ra vị phấn son, trơ mặt nói.
Chu Vân Thù cười nói: “Cảnh đại đương gia không hỏi ta nguyện ý cho ngươi cái gì, đã nói ta nói đùa, có phải quá vội vàng không?”
Nàng nói xong, chỉ Xuân Tước lần nữa chuyển đến bàn trước mặt Cảnh Giang, Sầm Diệu Anh lập tức ngầm hiểu đặt ly lưu ly lên bàn, rót một ly rượu, đưa đến trước mặt Cảnh Giang.
Chu Vân Thù cầm ly rượu, từ xa ra hiệu cụng ly với Cảnh Giang, cười nói: “Ta cho ngươi, chắc chắn sẽ làm người động tâm.”
Cảnh Giang nhìn động tác tiêu sái, lười biếng cùng với khuôn mặt trắng hồng của Chu Vân Thù, trong đầu lóe lên ý niệm không chút liên quan đến hiện tại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây