Chu Vân Thù tối hôm qua sau khi uống một bát canh gừng, bây giờ đã đỡ hơn nhiều, sau khi ăn tạm chút bánh ngọt mang theo trên xe ngựa, nàng đến phòng khách, nhìn Diệp Đại Hữu và con trai cả của ông ấy đang ngồi đó, hỏi: “Diệp lão bá, ông xem mưa này còn bao lâu nữa mới tạnh?”
Diệp Đại Hữu đặt ống điếu xuống, gõ hai cái lên bậc cửa, vẻ mặt lo lắng nói: “Chỉ sợ là không tạnh được.”
Lời ông ấy vừa dứt, trên trời lại bắt đầu rơi những hạt mưa, Chu Vân Thù cũng nhíu mày theo.
“Mười năm trước, Đông Xuyên chúng ta cũng từng có một trận mưa lớn như vậy, mưa dai dẳng suốt một tháng trời, nhấn chìm nửa cái Đông Xuyên.”
“Lương thực chết sạch, lương thực dự trữ cũng bị mốc meo hết, nhưng có mốc meo cũng phải ăn, không ăn thì chết đói.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây