“Tại sao trong máu huynh lại có trùng, trùng không cắn huynh sao? Huynh không đau sao?”
“Ngốc quá!” Nguyên Lễ nhìn Hi Hi hỏi liên tục, nói: “Chắc chắn là đau rồi, trùng chui vào người, sao có thể không đau?”
Ô Từ Nhất ngồi xổm xuống, nhìn mấy đứa nhóc thấp hơn mình rất nhiều, nói: “Lúc nhỏ thì đau, lớn lên rồi thì quen thôi.”
Là quen rồi, chứ không phải là không đau.
Chu Vân Thù nhìn bốn người đang trò chuyện rôm rả, nhất thời không biết nên xử lý Ô Từ Nhất như thế nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây