Sầm Diệu Anh đứng phía sau Chu Vân Thù, tuy biết Chu Vân Thù và Ô Từ Nhất không nhìn thấy mình, nhưng vẫn rất tán đồng gật đầu.
Trước kia, khi Sầm gia còn chưa suy bại, di nương còn sống thường hay lẩm bẩm với cô bé, lẩm bẩm tại sao cô bé không phải là nam nhi.
Nếu cô bé là nam nhi, vậy thì nửa đời sau của cô bé ở Sầm gia sẽ có chỗ dựa, rõ ràng cô bé cảm thấy bản thân cũng có thể trở thành chỗ dựa cho di nương.
Nhưng mà, đó đều là chuyện quá khứ rồi, hiện tại cô bé chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn.
“Ngươi cứ nằm đó đi.” Chu Vân Thù nhìn Ô Từ Nhất đang nằm trên ván gỗ muốn đứng dậy: “Đừng tùy tiện hạ cổ, có việc gì thì đi tìm Hà thúc.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây