Cơ Minh Châu nói xong, Ngô Nguyệt vốn đang ngồi một bên như sét đánh ngang tai, mở to mắt kêu lên: “Nương!”
Cơ Minh Châu sửng sốt thả tay từ đầu Chu Vân Gia xuống, nhìn Ngô Nguyệt đang đứng lên ở bên cạnh nói: “Ta đã đi nhận thi thể của Kiến Chí và Vân Khôn.”
Hy vọng nhỏ nhoi trong lòng biến mất, tiếng khóc thảm thiết vang lên, nhưng Cơ Minh Châu lại nhìn Ngô Quế đang nắm tay Nguyên Nhược: “Vân Hải bị trọng thương rơi xuống vực.”
Gần như không có hy vọng sống sót.
Bà cụ quay lại nhìn Chu Vân Gia đang quỳ trước mặt mình: “Vân Gia, sau này nhị phòng chỉ còn trông cậy vào con, con phải gánh vác, hiểu không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây