Xuân Tước không có chút lòng thương hương tiếc ngọc nào với hai người chủ tớ này nên tuỳ ý vứt lại trên hành lang, sau đó ngồi xổm xuống và bắt đầu lục soát người của bọn họ.
Trong phòng, con dao trên tay Phong Tự Kiệt vẫn còn nhỏ máu tươi, dưới chân hắn ta là một bà tử chết không nhắm mắt.
Phong Tự Kiệt nhìn đứa nhỏ mặc cẩm bào đang sợ hãi co rúc vào góc tường, nói: “Ta không phải người xấu, ngươi......”
“Người xấu sẽ không nói mình là người xấu, ô ô ô cứu mạng!”
Phong Tự Kiệt: ...... Có chút đạo lý.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây