Chu Vân Gia lắc đầu: “Nương, là mọi người chịu khổ rồi.”
Giọng nói của hắn ta quá thẳng thắn, khiến sự xúc động trong mắt Ngô Nguyệt nhất thời nghẹn lại.
“Nhà có chuyện mà không ai bắt nạt con? Con đi theo Đại công tử Dương gia đến phủ thành mà không bị đói?”
Chu Vân Gia thành thật lắc đầu lần nữa: “Lão sư vừa nhận được tin đã lập tức nói cho con và tứ ca, tứ ca đi kinh thành cũng là do lão sư và các sư huynh che chở.”
Chu Vân Gia nghĩ đến Chu Vân Tề bỏ mình đi mà không từ biệt, còn có chút tủi thân nói: “Con cũng muốn đi, con muốn giúp tứ ca, nhưng tứ ca không từ biệt đã giao con cho Văn Hòa sư huynh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây