“Ngay cả khi cha nương không còn hy vọng với con cái của bản thân, hãy đối xử tốt với cô cô một chút.”
Đỗ Hoài Nhu nói xong liền đi ra ngoài, không thèm nhìn biểu tình của Dương Vũ Hạo. Lúc ra ngoài, nàng ấy nhìn thấy tiểu tư đnag đứng canh cửa, liền mỉm cười gật đầu với tiểu tư.
Dương Hân Duyệt và Dương Vũ Hạo đến bây giờ vẫn chưa hiểu tường tận. Mặc dù nơi này treo hai chữ ‘Dương phủ’, nhưng cô cô là người chân chính duy nhất làm chủ tất cả mọi chuyện từ đầu đến cuối thôi.
Đỗ Hoài Nhu rời khỏi viện của Dương Vũ Hạo, đột nhiên đứng giữa đường, ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời.
Cô cô nói đúng, tốt nhất nên chặt bỏ tận gốc cái tính lả lơi ong bướm của nam nhân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây