Khóe miệng Chu Vân Thù khẽ nhếch, nàng hiểu ý tứ chưa nói ra của cậu bé: “Chúng ta đưa con về.”
An Sinh nghe vậy, mắt sáng lên, sau đó lui về phía sau một bước, đến bên cạnh Ngô Quế, nũng nịu ôm lấy tay nàng ấy.
“Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về nghỉ ngơi thôi.”
Lúc trở về tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với lúc đến, khi Chu Vân Thù trở về sân của mình, đẩy cửa ra vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ngáy của Vệ Trung.
Lúc này đã gần canh hai, khoảng hai giờ sáng, Chu Vân Thù thay quần áo, nằm trên giường ngủ một giấc đến sáng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây