Nếu không vận chuyển đi, vậy tại sao lại bảo nàng ấy dẫn dụ người đi? Nàng ấy chợt nghĩ đến một khả năng: “Muội định phóng hỏa đốt sao?”
“Không được!” Ngô Quế lập tức lắc đầu: “Đây là trên núi, nếu thật sự phóng hỏa sẽ xảy ra chuyện lớn! Hơn nữa...” Nghĩ đến việc đồ đạc trong mấy kho hàng kia bị thiêu rụi, Ngô Quế đau lòng đến mức run rẩy: “Nhiều đồ tốt như vậy, đốt đi thật đáng tiếc.”
Chu Vân Thù cười nói: “Không đốt, ta sẽ giấu chúng đi.”
“Giấu đi?”
Chu Vân Thù gật đầu, rót chút nước trà vào chén, vừa dùng ngón tay chấm nước viết chữ lên bàn, vừa nói với Ngô Quế: “Phù sa không chảy ruộng người ngoài.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây