Dương Vũ Hạo cũng không hối hận vì hành động của mình. Dù sao, hắn ta và Chu Vân Tề, Chu Vân Gia là sư huynh đệ nhiều năm.
Nhưng nếu để cha mẹ hắn ta biết được, chắc chắn sẽ mắng hắn ta là kẻ ăn cây táo rào cây sung, thậm chí còn trực tiếp áp giải Chu Vân Gia về kinh thành.
Chu Vân Gia siết chặt nắm tay: “Ta đến Nam Châu chờ tứ ca, nếu không đợi được huynh ấy, ta sẽ đến Bắc Cảnh!”
“Ngươi không thể ngoan ngoãn ở yên ở Nam Châu sao?!” Nhìn tên thư sinh cứng đầu trước mặt, Dương Vũ Hạo đau đầu đến mức muốn ói máu.
“Ngươi có biết tình hình bên ngoài bây giờ thế nào không? Tây bắc chiến loạn, dịch bệnh hoành hành, Bắc Cảnh loạn lạc, dân chúng lầm than, Lô Châu và Thanh Châu hạn hán, người ăn thịt người, ngươi - một tên thư sinh trắng trẻo, yếu ớt như vậy, đi ra ngoài, trong nháy mắt sẽ bị người ta nhét vào nồi hầm chín, ngươi có tin không!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây