Chu Vân Thù lắc đầu, quay người nhìn chiếc vại lớn ngoài sân, nói: “Lắp đất đầy vào rồi chôn tại chỗ đi.”
Vệ Trung thở dài một hơi, nhìn chiếc vại, nói: “Đáng lẽ nên làm như vậy.”
Khi Chu Vân Thù bước ra khỏi cửa, ánh mắt chạm phải Đỗ Lão Trang và mấy người bên cạnh, bọn họ đều sợ hãi cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng.
Trước đây, bọn họ chỉ xem Chu Vân Thù là một thư sinh yếu đuối, không thể làm việc nặng nhọc. Nhưng không ngờ, nàng lại quyết đoán, tàn nhẫn như vậy, trực tiếp cầm đao đâm xuyên qua người kia.
Cộng thêm dáng vẻ thản nhiên khi nàng nhặt đầu lâu lên, Đỗ Lão Trang nuốt nước miếng, ông ta thật sự đã già rồi, đúng là nên nhường vị trí này lại cho người khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây