Chu Vân Thù thở dài một hơi, nói: “Kiểm soát tốt người trong đoàn, tăng cường tuần tra, đợi trời sáng, chúng ta nhanh chóng lên đường.”
Bất cứ ai biết xung quanh mình có một đám súc sinh như vậy cũng không ngủ ngon được.
Vì để mọi người nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, chuyện này không được loan truyền vào tối hôm đó, đợi đến sáng hôm sau, sau khi mọi người ăn cơm xong, Vệ Trung mới nói sơ qua một chút.
Người già trong đoàn thì còn đỡ, khả năng chịu đựng về mặt tâm lý tương đối mạnh hơn, còn sắc mặt những người trẻ tuổi thì đều thay đổi, đám phụ nữ càng phải trông chừng con cái của mình cẩn thận hơn, không dám để bọn chúng rời khỏi tầm mắt của mình một khắc nào.
Cả đoàn người cứ rời khỏi ngôi làng hoang vắng trong bầu không khí nặng nề như vậy, tiếp tục lên đường, mà bọn họ vừa rời đi không lâu, mấy người cầm cung tên liền đến ngôi làng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây